Thứ Năm, 1 tháng 2, 2018

Về tình yêu (và)bọn trẻ con

    Trời trở rét, gió bấc và mưa phùn lúc nào cũng khiến mình nhớ đến mùi cũ mốc của quần áo ấm mẹ cất trong tủ, cái lạnh trong một buổi trưa mùa đông hồi lớp hai ngồi gà gật nhìn bố mẹ vá chăn (tới giờ cái chăn hai màu đen-đỏ vẫn còn nguyên) và màu tím nhạt của hoa xoan bên nhà hàng xóm. Đó, cảm giác tạo ra kí ức và nhờ kí ức thì người ta mới là một ai đấy. Và để nắm bắt kí ức và cho nó một ý nghĩa là-một-ai-đấy thì người ta cần ý thức
    À phải, mình thì biết gì chứ và dạo này còn đang thấy ý thức là gánh nặng hơn là món quà của tiến hóa cơ mà, bởi lẽ cảm thấy quá nhiều và nhận thức quá rõ khiến người ta muốn những điều bất khả (xin mượn lời Père Tanguy khi nói về idol van Gogh). Nhưng có một điều mà mình thấy trân trọng và biết ơn và nhờ vậy có thể chịu đựng, ấy là tình yêu và khả năng cảm nhận được tình yêu. Mãi tận đến khi chị sinh cháu, mình mới thấy được cái vị ngọt ngào dìu dịu của tình yêu, một thứ tình cảm mát lành và tươi mới nhen lên khi chứng kiến một em bé ra đời. Và mỗi lần lần nhớ lại là mình lại nghĩ về bức tranh Hoa hạnh nhân này của Vincent:
Almond blossom, oil on canvas, 1890. Vincent van Gogh.
    Vincent vẽ bức này cũng dành cho cháu trai mới ra đời, kì diệu làm sao khi người ta vẫn cảm nhận được cùng một thứ tình cảm và cùng một niềm hi vọng vào sự sống như người kia dù cách cả trăm năm chỉ nhờ vào những cành hạnh nhân nở rộ trên bầu trời xanh ngắt.
    Từ khi bọn nhóc ấy có mặt, mình đâm ra ngạc nhiên nhiều: cuộc đời sao mà lại êm ái và dịu dàng đến chừng ấy khi có chúng bên cạnh. Mỗi lần nhìn khuôn mặt rạng rỡ và háo hức của bọn nhóc là mình thêm hiểu tại sao cả thế giới lại quay quanh chúng và tưởng như chỉ để đổi lấy nụ cười của chúng là mình có thể ừ với bất cứ điều gì. Mỗi điều gì xuất hiện ở lũ nhóc: một cái răng mới, một từ bật ra thêm, biết khóc dỗi hờn, muốn tự rửa tay, giả vờ dạy học và còn biết bao nhiêu những điều mới mẻ nhỏ nhặt nữa đều khiến mình ngây ngất sung sướng khi phát hiện ra chúng. Biết là mình yêu chúng đôi lúc khiến mình đau lòng, nhất là khi ích kỉ mà nghĩ rằng biết đâu chúng chẳng đáp lại được tình yêu ấy. Rồi những lúc thấy mình ngớ ngẩn mà lo lắng nghĩ rằng sau đây chúng sẽ phải học cách chấp nhận yêu cái cuộc sống vừa xấu xí lại vừa tuyệt đẹp này. Phải, mình yêu chúng biết bao và nghe chẳng biết bao giờ là đủ cái câu nói thỏ thẻ "con yêu dì". À, hóa ra người ta mụ mị đi vì tình yêu là phải rồi. Mà lại là dành cho bọn trẻ con nữa, mụ mị đến đâu cho vừa nhỉ?
 
 
 
 
 
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét